Gió đầu đông
Chợt một buổi sáng ta mở cửa bước ra khỏi nhà, đợt gió ùa thốc vào mang một hơi ẩm lành lạnh khiến ta rùng mình mà khoan khoái. Ta co ro kéo cổ áo cao lên, so vai lại, dẫu biết tư thế ấy thật xấu, nhất là với người ưa đỏm dáng. Ta sà vào quán nước chè cóc bên đường, ngồi thu lu ôm chén trà nóng bốc hơi nghi ngút trong lòng tay, nhâm nhi thanh kẹo lạc, nhìn dòng người qua lại trong muôn màu áo ấm, ta bỗng thấy lòng thật là thanh thản và nhẹ nhõm. Một cảm giác lâng lâng lạ đấy mà quen lắm cứ quẩn quanh trong ta, nâng ta bay bổng lên… Ta bỗng thấy vạn vật sao mà đẹp mà dễ thương đến thế ! Ngay cả bà hàng xóm lắm điều và đanh đá mà ta vẫn phải nhìn thấy mỗi ngày, cũng trở nên duyên dáng trong chiếc áo len nâu vàng và chiếc khăn len trùm tùm hùm. Những lo toan vụn vặt của kỳ năm hết Tết đến và những điều buồn bực mà ta vẫn mang trong lòng bấy nay cũng bị những cơn gió đầu Đông cuốn xô đi. Mùa Đông !
Ta nhớ ngày trước, mỗi khi gió Đông về ta cũng thường thích trốn học để cuộn tròn trong chăn và ngủ nướng. Ta thường sợ cái giá rét mùa Đông mà thèm cái ấm áp của chăn gối. Sao nay lại thích phong phanh giữa khung cửa ngỏ, để cái lạnh ùa vào làm da thịt tê tê, dại dại. Để gió cuốn rối bời những sợi tóc thời gian ẩm ướt… ừ, mà làm sao có thể ngủ được khi ngoài kia le lói một vạt nắng vàng ánh xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù lướt nhẹ trên những mái ngói đổ nghiêng, cái màu vàng óng như mật đổ lan theo những vệt rong rêu trên tường xòa xuống lòng đường. Sương tan loang theo cái lạnh trườn dài trên các con phố, không ồn ào mà lười biếng uể oải qua những cánh bàng khô còn thưa thướt vài cánh lá nửa vàng nửa đỏ còn sót lại. Ta thấy lòng mình cũng khe khẽ run lên như những cánh lá kia… Mùa Đông!
Lật trang báo, mục Tin buồn dường như nhiều hơn. Có những người già trốn cái căm lạnh của mùa Đông tìm về với đất… Chợt nhớ mẹ vừa gọi lên, nhắn gửi ít quần áo cũ về quê… Trời ơi, quê ta ruộng sâu mưa rét, mặc gì đây khi chân đất xuống đồng? Mùa Đông!
Mùa Đông khiến người ta cần đến nhau hơn, xe Li-mu-din sang trọng bóng loáng cài hoa cưới đi dọc con đường đến mùa Xuân. Cô dâu váy trắng ba tầng cắt bánh kem trong khách sạn 5 sao, khi mà ở đâu đó vẫn còn những người, những căn nhà lụp xụp, những người lang thang đang nằm ngủ trên ghế đá công viên. Có một hoài ức trong ta đau đáu, biết tìm sao lại được mùa Đông năm cũ, hoa hồng nở cho đêm giao thừa? Ngọn gió đầu Đồng ùa vào ta day dứt…
Chuông điện thoại reo. Người bạn phương Nam hỏi thăm.
Trong này nắng lắm, ngoài đó có rét không ?
Ngọt.
Ta xòe ngón ủ nắng vào trong tay. Giá mà gom được chút hanh heo này, giá mà gói được cái lạnh mênh mênh để ta gửi vào xứ nắng một sắc Đông Hà Nội?
(Đ.N.T - Báo TT&VH)